Thiện và ác trên thế gian có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt. Bởi vậy, đừng nên dễ dàng nhận định người khác...

Mở đầu là bối cảnh lớp học khi thầy giáo kể một câu chuyện cho các em học sinh nghe. Câu chuyện có nội dung xoay quanh sự việc hai vợ chồng cùng có mặt trên con tàu bão táp, khi tàu sắp chìm, hai người cũng vất vả đến được thuyền cứu sinh nhưng chỉ một người được lên. Và người chồng đã quyết định bỏ lại người vợ của mình trên chiếc tàu sắp chìm đó để giữ mạng sống của mình. Khi kể đến đây, thầy giáo có một câu hỏi cho cả lớp, rằng người vợ đã nói câu vĩnh biệt người chồng mình như thế nào? Đa số các em học sinh đều cho rằng người vợ sẽ uất hận và nói những lời cay nghiệt, chỉ có một em học sinh im lặng và nói ra đúng đáp án khi thầy hỏi.

hình ảnh minh hoạ

Sau khi nghe câu trả lời, thầy giáo khá ngạc nhiên và nghĩ rằng học sinh đó đã đọc qua câu chuyện. Tuy nhiên, khi nghe giải thích của cậu học sinh, thầy đã cảm động và kể nốt đoạn cuối câu chuyện. Người vợ khi đó đã bị bệnh nan y, trong thời khắc sinh tử, người chồng đã giữ mạng để chăm sóc con gái đang chờ ở nhà.

"Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất một chỗ ngồi. Lúc này người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân mình nhảy lên thuyền cứu hộ. 

Người phụ nữ đứng trên thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu...

Kể đến đây thầy giáo hỏi học sinh: 

- Các em đoán xem người phụ nữ ấy nói câu gì? 

Tất cả học sinh phẫn nộ nói rằng:

- Em hận anh, em đã nhìn lầm người rồi.

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh ngồi mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. 

Cậu học sinh nói: 

- Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: nhớ chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé! 

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: 

- Em nghe qua câu chuyện này rồi à? 

Cậu học sinh lắc đầu: 

- Dạ chưa ạ! Nhưng mẹ em trước khi mất cũng nói với ba em như vậy. 

Thầy giáo xúc động: 

- Trả lời rất đúng!

Người đàn ông được cứu sống đã trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau anh ta mắc bệnh và qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện cuốn nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc thuyền ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y. Trong giây phút quyết định, người chồng đã giành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình.

Trong cuốn nhật ký viết rằng: Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ một giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi!

Kể xong câu chuyện phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa của câu chuyện này: thiện và ác trên thế gian có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt. Bởi vậy, đừng nên dễ dàng nhận định người khác...

Bài học rút ra từ câu chuyện cũng gợi nhiều suy ngẫm cho người đọc: 

Trong cuộc sống, người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả. Mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc. Mà là người ta hiểu được ý nghĩa của trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai. Mà là người ta trân trọng người bên cạnh mình. 

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì. Mà là người ta xem người đó là bạn".


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Có cánh chuồn chuồn nào trên vai em không
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! – Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.


hình ảnh minh hoạ

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? – Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4 đến 500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! – Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một ông ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều
.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận đệ tử không?


Nguồn: Internet - sưu tầm
Xem thêm các bài viết:

Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời "Đệ Nhất Thế Chiến" (chiến tranh thế giới thứ nhất) khi anh nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình ngã xuống chiến trận.

Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng người lính đó đã xin chỉ huy cho phép anh đi ra ngoài “vùng bình địa” giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.


hình ảnh minh hoạ


Vị chỉ huy nói:

- Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sự sống của bản thân mình.

Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳ diệu, anh ta đã xoay sở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới hào, vị chỉ huy kiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh một cách thông cảm.

- Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. 

 Vị chỉ huy nói:

 - Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.

Người lính trả lời:

- Mặc dầu vậy công việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.

- Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?

- Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấy nói với tôi rằng “Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!”

Trong cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta mách bảo để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì mình đã không làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta sẽ ở trong vòng tay chân thật của những người bạn như vậy.


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:




Có cánh chuồn nào trên vai em không?

Yêu một người không nhất định là phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.


Có cánh chuồn nào trên vai em không?

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác, đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?” Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng”

Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?” Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng”

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?” Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”

Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: ” Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”

Yêu một người không nhất định là phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.

“Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!” 


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Bài học về tình bạn

- Tin nhắn gữi nhầm
"Lá rời xa cây là vì gió thổi lá đi hay vì cây đã không giữ lá ở lại ?"

"Cây"

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.


(hình ảnh minh họa)

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó  “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”

"Lá"

Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

"Gió"

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vắng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. 

Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh
nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Lá rời xa cây là vì gió thổi lá đi hay vì cây đã không giữ lá ở lại?

Nguồn: Internet - sưu tầm

Bài viết được xem nhiều nhất:

- Tin nhắn thứ 1000
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

- Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:


(hình ảnh minh họa)

- Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển… Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình… Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:

- Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng… hãy cho ta một lời khuyên trước đi… Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!

Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

- Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi…

Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào… Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm bài viết:


Tôi là một cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều. Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là một thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai…Căm ghét.

Cho đến một ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi.
Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị không nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có một tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.

Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được một tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói một tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.

(hình ảnh minh họa)

Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh hai bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của hai người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng một người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả một thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi hai lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh không sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.

Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn một tin nhắn “Dậy nào anh yêu! chúc anh một ngày mới tốt lành. Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé”.
Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại “Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ …”

Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh. Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.

” Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé”

Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.

…K…e….t.... chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã không thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.

Tôi vĩnh viên sẽ không thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.

Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực không thể đọc được. Thậm chí tôi không bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3, thứ 4… và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát…

Một tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt không còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.

Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn… Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.

Gần 3 năm sau…

Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi…Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ, vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói…

- Làm vợ anh em nhé!

Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????

- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!

Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?…. Là anh.

Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000

“Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em không thể nhìn đc gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa… Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông”

Tình yêu không hề mong manh như tôi nghĩ!


Nguồn : Internet - sưu tầm

Xem thêm bài viết:

- Những mầm cây hạnh phúc

- Tin nhắn gữi nhầm
Họ sẽ chẳng bao giờ nói "Chúng ta không làm được đâu", "Tôi không biết nó là cái gì cả" hay "Tôi chẳng biết làm thế nào".

Nếu bạn muốn thành công trong sự nghiệp, hoặc gây dựng được công ty như các nhà khởi nghiệp, hãy bắt đầu bằng các thói quen nói chuyện và suy nghĩ như họ. Theo Entrepreneur, dưới đây là những câu nói bạn sẽ chẳng bao giờ nghe thấy từ miệng của những người thành công.


Steve Jobs và Bill Gates là những doanh nhân thành công điển hình. Ảnh: LinkedIn

 "Chúng ta không làm được cái đó đâu"

Một yếu tố làm nên thành công cho các cá nhân và doanh nghiệp chính là khả năng giải quyết vấn đề của khách hàng. Nếu nhận thấy một nhu cầu nào đó nảy sinh liên tục, họ sẽ bắt tay vào việc tìm ra cách đáp ứng nhanh nhất có thể.

"Tôi chẳng biết làm thế nào cả"

Thay vì tự động trốn tránh vấn đề, họ sẽ suy nghĩ mình có thể làm gì để thành công trong một dự án hoặc sự nghiệp. Ví dụ, bạn sẽ chẳng bao giờ gặp một doanh nhân phải bay đi bay về Italy để làm việc mà không chịu học tiếng Italy.

"Tôi chẳng biết nó là cái gì"

Phớt lờ không có nghĩa vấn đề đó sẽ biến mất. Nó chỉ khiến người hỏi tìm đến người khác có khả năng giải đáp giúp họ mà thôi. Cách tốt nhất là hãy thành thật với những người bạn tiếp xúc, sau khi nói câu này, hãy kết thúc bằng cụm "nhưng tôi sẽ tìm ra" và hành động thật nhanh.

 "Tôi đã tự làm mọi việc đấy"

Người thông minh luôn biết cách thu hút những nhân tài khác làm việc cho mình. Họ cũng hiểu khi nào cần khen ngợi, ghi công cho người khác để công việc luôn được hoàn thành suôn sẻ.

"Vẫn còn quá sớm"

Bạn sẽ không bao giờ nghe thấy Benjamin Franklin hay ai đó như Steve Jobs nói câu này. Nếu có một cuộc họp, buổi ra mắt sản phẩm hay cơ hội phỏng vấn ngay đầu ngày, họ sẽ tìm mọi cách để có mặt. Hãy nhớ, một yếu tố của thành công chính là ở đúng nơi và vào đúng thời điểm, dù bạn là người thức khuya hay dậy sớm.

"Thế là quá muộn"

Tương tự như vậy, nếu được yêu cầu dùng bữa với đối tác lúc 9h tối, và bạn chẳng bận gì cả, cứ đi đi. Có thể hôm sau bạn sẽ thấy mệt mỏi, nhưng mối quan hệ thiết lập được trong bữa ăn đó có thể là bước ngoặt cho sự nghiệp của bạn đấy.

"Thật tiếc là chúng ta không thể làm việc với nhau"

Nếu thực sự muốn hợp tác với một ai đó, bạn hãy tìm mọi cách để hiện thực hóa nó. Làm việc với những người hòa hợp cả về sở thích và tính cách chính là con đường dẫn đến thành công thực sự.

"Lúc khác gặp nhau sau nhé"

Trong rất nhiều trường hợp, câu này chỉ để nói cho có. Nhưng người thành công biết rằng nếu thực sự muốn gặp ai, họ sẽ tạo mọi điều kiện để việc đó xảy ra. Họ muốn gây dựng mạng lưới quan hệ thật tốt. Mà mấu chốt là phải luôn quan tâm đến người khác và ưu tiên duy trì quan hệ với họ.

"Tôi xin lỗi. Tôi bận quá"

Nếu nhận ra cơ hội, người thành công sẽ nắm bắt ngay. Chắc chắn là thỉnh thoảng việc này sẽ mất thời gian. Nhưng nếu thực sự muốn làm điều gì đó, bạn sẽ phải chấp nhận. Lão Tử từng nói: "Thời gian là thứ đã được tạo ra. Nói ‘Tôi không có thời gian’ cũng chẳng khác nào ‘Tôi không muốn làm’"

 "Đó là ý tưởng của tôi đấy"

Một lần nữa, như đã nói ở trên, những người thành công sẽ biết cách phân chia thành quả và lời khen ngợi. Không ý tưởng nào là thực sự của riêng ai cả. Nó là sự tổng hợp và hoàn thiện từ tất cả kinh nghiệm của tập thể.

"Tôi chẳng đọc sách bao giờ"

Tom Corley - tác giả cuốn Rich Habits (Những thói quen giàu có) cho biết tỷ lệ người giàu đọc sách cao hơn hẳn người nghèo. 63% cha mẹ giàu có bắt con cái đọc một hoặc hai cuốn sách khoa học mỗi tháng. Tỷ lệ này với người nghèo chỉ là 3%. Bên cạnh đó, 63% người giàu nghe sách nói trên đường đi làm, cao hơn nhiều so với 5% của người nghèo. Đọc sách có thể giảm stress, tăng tính sáng tạo và khả năng ghi nhớ.

"Tôi không đủ năng lực đâu"

Thành công được tạo nên một phần nhờ sự tự tin vào giá trị bản thân. Là chính mình sẽ đảm bảo thành công trong cả công việc và cuộc sống. Hãy thuận theo nhu cầu của mình đi. Ai mà không cần tiền cơ chứ?

"Thôi thế cũng được"

Những người thành công luôn biết cách khi nào thì dừng lại và ngừng nghe người khác xin lỗi. Vì vậy, khi gặp một trở ngại nào đó trong việc hoàn thành mục tiêu, gây dựng công ty hay thực hiện dự án, hãy đặt ra giới hạn và hạn chế sự tham gia của bản thân.

"Đối thủ không có cái này à? Thế chúng ta cũng chẳng cần"

Copy đối thủ là một trong những sai lầm kinh điển nhất của hầu hết các công ty. Hãy đột phá thực sự, tìm ra những gì họ chưa làm và lấp đầy thị trường trống.

"Chỉ có kẻ ngốc mới cần nghỉ ngơi"

Thành công thực sự phải dung hòa được giữa công việc và cuộc sống. Dù các dự án có chất đống trước mặt bạn, hãy nhớ rằng dành vài ngày cuối tuần vui chơi cùng gia đình, bạn bè sẽ giúp bạn xử lý công việc tuần mới hiệu quả hơn.


Nguồn: vnexpress

Xem thêm các bài viết có cùng chuyên mục:

- Không phải cứ bỏ học là sẽ giàu

- 20 thói quen để trở nên giàu có
Theo The Atlantic, mọi người thường bị cuốn vào câu chuyện của các tỷ phú mà quên rằng trong số 30 triệu người bỏ Đại học tại Mỹ, tỷ lệ thất nghiệp, nghèo đói và nợ nần cao hơn hẳn các cử nhân.

Những tên tuổi như Steve Jobs, Bill Gates, Mark Zuckerberg hay Micheal Dell đã khiến nhiều người cho rằng bỏ học để khởi nghiệp chính là đường tắt dẫn đến thành công. New York Times từng ví von rằng hiện tượng này đã "mở ra vùng đất mới để làm giàu". Một lãnh đạo trẻ cũng nhận xét bỏ học "gần như là sự tự hào" với các nhà khởi nghiệp.

Trong danh sách 400 người giàu nhất nước Mỹ của Forbes năm ngoái, 63 người không có bằng đại học. Tính trung bình, họ có tài sản 9,4 tỷ USD, cao gần gấp 3 những người có bằng tiến sĩ.


Mark Zuckerberg, Steve Jobs và Bill Gates đều từng bỏ học. Ảnh: Suger Slam

Những người này có thể được chia làm 2 nhóm. Nhóm một bỏ học vì muốn theo đuổi một sản phẩm hoặc ý tưởng nào đó. Họ có kỹ năng, có tầm nhìn rõ ràng về dự định trong tương lai và không muốn đợi cho đến khi tốt nghiệp. Những người như Mark Zuckerberg, Bill Gates hay Micheal Dell là tiêu biểu cho nhóm này.

Nhóm thứ 2 hơi khác do không rời đại học để kinh doanh. Ví dụ điển hình là ông trùm thời trang Ralph Lauren. Từng theo học Đại học Baruch, Lauren bỏ ngang sau 2 năm để vào quân đội. Sau này, ông làm trợ lý bán hàng cho Brooks Brothers trước khi sáng lập đế chế thời trang như hiện nay.

Tất cả những câu chuyện trên đã khiến nhiều người cho rằng các yếu tố khác có thể bù lại cho tấm bằng Đại học. Nếu họ có thể làm được, tại sao mình thì không?

Tuy nhiên, The Atlantic cho rằng chúng ta đã bỏ qua chi tiết những người bỏ học và thành công là những cá nhân rất xuất sắc. Thành công của họ dựa trên những kỹ năng đã có từ trước khi vào Đại học. Họ biết cách tự học, tự vay ngân hàng, quản lý thời gian và tiền bạc. Cũng có thể họ hưởng lợi từ mạng lưới quan hệ rộng, từ sự hỗ trợ của gia đình, bạn bè hay người quen.

Còn nếu một người trẻ không có những nguồn lực đó, bỏ học để kinh doanh cũng giống như lấy tiền tiết kiệm mua xổ số, với hy vọng sẽ thắng giải triệu USD vậy. Anh ta sẽ không thể trở thành những người như Mark Zuckerberg, LeBron James hay James Cameron. Thay vào đó, anh ta sẽ là một trong hàng triệu người bỏ học vô danh khác.

Theo The Atlantic, 34 triệu người Mỹ trên 25 tuổi từng học Đại học, nhưng không lấy được bằng, tương đương cả bang California. 71% số này có khả năng thất nghiệp hoặc vỡ nợ cao gấp 4 lần người có bằng. Bên cạnh đó, thay vì trở thành triệu phú, họ lại có thu nhập trung bình ít hơn 32%.

Rất nhiều sinh viên, đặc biệt là những người có gia cảnh khó khăn, cần tấm bằng đại học để thay đổi cuộc sống. Một nghiên cứu năm ngoái của Đại học California (UCLA) cho thấy những người ít có điều kiện vào đại học nhất sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất từ tấm bằng cử nhân.

Những người này không được thoải mái lựa chọn vào các trường đình đám hay gia nhập Thung lũng Silicon. Họ không nằm trong nhóm sinh viên dưới 20 tuổi được đồng sáng lập PayPal - Peter Thiel trả 100.000 USD để rời trường và theo đuổi việc kinh doanh trong 2 năm. Với họ, đại học không phải là một sự lựa chọn, mà là bước đệm buộc phải có để xoay chuyển tương lai.

Đại học giúp người trẻ được trang bị kiến thức và các mối quan hệ để thành công. Họ cũng được dạy các kỹ năng phân tích, logic, sự tự tin để mạnh dạn theo đuổi các ý tưởng mới. Nó sẽ giúp sinh viên thay đổi quan điểm, va chạm với nhiều nền văn hóa và quan điểm xã hội.

Không phải ngẫu nhiên mà các ý tưởng thực tiễn làm thay đổi cả cuộc sống của chúng ta, như máy tính, Internet đều bắt nguồn từ các sinh viên Đại học. Và cũng chẳng phải trùng hợp khi cộng đồng doanh nhân nổi tiếng, trong đó có các tỷ phú công nghệ, đều trưởng thành từ các trường Đại học nổi tiếng.


Nguồn: vnexpress

Xem thêm các bài viết:

- 20 thói quen để trở nên giàu có

- 8 nguyên tắc để thành công

- Người Nhật có nhiều đức tính đáng để học tập
Bạn hãy tập thể dục thường xuyên, đọc sách ít nhất 30 phút, chỉ xem TV một tiếng mỗi ngày, học cách nghe nhiều hơn và nói ít đi.
Ngày nay, rất nhiều người chỉ hoạt động như một cái máy đã được lập trình sẵn và không chịu dành thời gian nhìn nhận, điều chỉnh lại những thói quen của mình. Entrepreneur đã tổng kết từ cuốn sách "Những thói quen giàu có" của Tom Corley và những bài viết gần đây của ông để đưa ra 20 hành động giúp bạn thành công. Nếu không có chúng, bạn sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội làm giàu cho bản thân.


Đọc sách hằng ngày chính là một thói quen tốt. Ảnh: Success

Thiết lập thói quen tốt mỗi ngày

Thói quen tốt là nền tảng của sự giàu có. Sự khác biệt giữa những người thành công và người bình thường nằm ở chính những thói quen hàng ngày. Nói cách khác, người thành công có rất nhiều thói quen tốt và cực kỳ ít thói xấu. Nếu có thể nhận ra chính những thói xấu đang ngăn cản mình trở nên giàu có, đây chính là bước khởi đầu để bạn thay đổi số phận của mình.

Corley khuyên rằng bạn nên lấy giấy, chia làm 2 cột. Một ghi lại thói quen xấu, và một chuyển chúng thành tốt. Ví dụ như thay vì xem TV quá nhiều, giờ bạn chỉ xem một tiếng mỗi ngày. Hay viết tên ra giấy để học thuộc chúng, thay vì cố nhớ nhẩm trong đầu. Sau 30 ngày, bạn sẽ rất ngạc nhiên vì sự tiến bộ của mình.

Thường xuyên đặt ra mục tiêu

Người thành đạt luôn hành động vì mục tiêu. Họ liên tục đặt ra mục tiêu và lên sẵn kế hoạch cho một ngày làm việc.

Người thành đạt là những người biết nhìn xa trông rộng. Họ có mục tiêu cho mỗi ngày, mỗi tuần, tháng, và năm.  Nhưng một mục tiêu sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có kế hoạch để đạt được. Vì vậy, bên cạnh đặt ra mục tiêu, người thành công còn nỗ lực tìm cách thực hiện chúng và luôn có trách nhiệm với bản thân mình.

Tự hoàn thiện bản thân

Người thành công luôn tìm cách để tự hoàn thiện bản thân mình. Họ đọc sách mỗi ngày và học hỏi để nâng cao chuyên môn. Họ không bao giờ lãng phí thời gian cho những việc không giúp mình tiến gần mục tiêu. Người thành đạt biết rằng thời gian là tài sản vô cùng quý giá và chỉ nên được sử dụng cho công việc của mình. Tự hoàn thiện chính là cam kết thực hiện các hành động để rèn luyện bản thân mình.

Hãy tìm cách cách mở mang vốn hiểu biết. Điều này không hề dễ dàng, nhưng con người chỉ có thể trưởng thành từ những thử thách. Khi đã có kiến thức, cơ hội sẽ tìm đến bạn.

Chăm sóc sức khỏe

Mỗi ngày, người thành đạt đều tập thể dục và ăn uống lành mạnh. Chế độ ăn là vô cùng quan trọng. Tập thể dục có thể trở thành một thói quen thường nhật, cũng như tắm rửa. Những người tập thể dụng đều đặn sẽ tích lũy được nhiều năng lượng để hoàn thành các kế hoạch đặt ra.

Xây dựng các mối quan hệ

Người thành công thường là tâm điểm chú ý của những người xung quanh. Họ dành một phần thời gian của mình để thắt chặt tình bằng hữu và thiết lập các mối quan hệ lâu dài. Họ luôn chủ động tiếp xúc và giúp đỡ người khác mà không mong đợi sự đáp trả.

Có người từng nói, âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới là tên của chính mình. Vì vậy, hãy cố gắng nhớ tên của tất cả những người bạn gặp. Hãy tự hỏi, chẳng lẽ bạn không ấn tượng với một ai đó nhớ tên của mình à? Đó là cách hữu hiệu để tạo dấu ấn và sự khác biệt cho bản thân.

Có nếp sống điều độ

Bạn sẽ đạt được sự cân bằng trong cuộc sống nếu biết sinh hoạt điều độ. Điều này có nghĩa là sắp xếp các hoạt động làm việc, ăn uống, tập thể dục, uống rượu, xem TV, lướt web… một cách khoa học. Như thế, mọi người sẽ thích kết giao với bạn. Khi họ đã thích bạn, bạn sẽ có nhiều cơ hội trong việc hợp tác kinh doanh để làm lợi cho công việc của mình.

Nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ

Việc hôm nay chớ để ngày mai. Hãy hoàn thiện hết những công việc đã bắt đầu. Tất cả mọi người đều có những nỗi sợ, nhưng người thành đạt sẽ dẹp nỗi sợ sang một bên và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng bằng mọi giá.

Corley khuyên rằng khi ý nghĩ trì hoãn công việc xuất hiện trong đầu, hãy nhắc đi nhắc lại cụm từ "Phải làm ngay", và đừng dừng lại cho tới khi công việc đã xong xuôi.

Giữ quan điểm tích cực

Hầu hết người thành công đều là những người lạc quan, nhiệt huyết và năng động. Họ luôn nhìn vào điểm tốt của bản thân và người khác. Với họ, các vấn đề chính là những cơ hội đang chờ được khám phá.

Mỗi ngày chúng ta đều bị ngập trong vô vàn tin tức về những chuyện không hay đang xảy ra. Người thành đạt sẽ hạn chế tối đa việc tiếp xúc với những tin tức kiểu này. Thay vào đó, họ nuôi dưỡng tâm hồn mình với những suy nghĩ tích cực từ trong sách.

Tiết kiệm thường xuyên

Theo Corley, người thành đạt thường dành ra 10 - 20% thu nhập của mình để thêm vào tài khoản tiết kiệm, đầu tư hoặc dự phòng khi nghỉ hưu.

Chi tiêu hợp lý

Người giàu luôn cố gắng tránh bội chi. Trong khi đó, rất nhiều người khác lại đang vật lộn với các khó khăn tài chính do chi tiêu quá khả năng. Họ tiêu nhiều hơn số tiền kiếm được và rơi vào cảnh nợ ngập đầu. Nếu bạn đang ở trong tình trạng này, hãy thay đổi ngay để có thể kiểm soát tốt tài chính của mình.

Đọc sách mỗi ngày

Rất nhiều người thành công dành ít nhất 30 phút mỗi ngày để đọc sách. Đọc sách có thể mở mang tri thức của bạn. Dành thời gian đọc sách tức là bạn đang phấn đấu hoàn thiện bản thân, giúp mình nổi bật và khác biệt với những người xung quanh.

Hạn chế xem TV

Bạn có biết rằng hầu hết người thành đạt không bao giờ xem TV quá một giờ đồng hồ mỗi ngày? Thời gian dành ra để xem truyền hình có thể được sử dụng để làm những công việc khác năng suất cao hơn nhiều.

Làm nhiều hơn những gì được yêu cầu

Thay vì hoàn thành nhiệm vụ được giao, người thành công thường làm nhiều hơn như thế. Họ tình nguyện làm những việc không nằm trong nghĩa vụ của mình và từ đó nâng cao giá trị bản thân. Nếu là một doanh nhân, bạn sẽ không có sếp để quản lý và giao nhiệm vụ cho mình. Tuy nhiên, hãy làm việc hết sức và tận tâm để tạo ấn tượng với khách hàng.

Nói ít đi, lắng nghe nhiều hơn

Bạn luôn học được điều gì đó khi lắng nghe người khác. Đó là lý do vì sao con người có hai tai, nhưng lại chỉ có một cái miệng. Việc chú ý lắng nghe người khác không chỉ hữu ích cho bạn, mà còn làm lợi cho công việc của bạn. Khi chú tâm tới những gì người khác nói, bạn sẽ có thể giúp đỡ họ tốt hơn.

Không bỏ cuộc

Đừng nản lòng khi gặp khó khăn. Người giàu luôn tìm cách xoay xở để vượt qua mọi trở ngại. Có thể họ sẽ phải thay đổi hướng đi của mình, nhưng sẽ luôn tiến về phía trước.

Giao thiệp với những người cùng chí hướng

Có câu nói: "Cho tôi biết bạn của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là người như thế nào". Người thành công sẽ kết giao với những người cũng thành công như họ. Những mối quan hệ tốt sẽ giúp bạn sớm đạt được mục tiêu của mình.

Tầm sư học đạo

Rất nhiều người thành công có được vinh quang là nhờ sự dạy dỗ từ người thày của mình. Một người đi trước dày dạn kinh nghiêm sẽ truyền cho bạn những bài học quý giá và giúp bạn đạt được thành công nhanh hơn.

Hiểu nguyên nhân

Khi bạn hiểu được lý do của việc mình làm, bạn sẽ đạt được những gì mình muốn nhanh hơn. Có mục đích rõ ràng là một điều vô cùng quan trọng để thành công trong cuộc sống và kinh doanh. Hãy tự hỏi mình tại sao bạn lại khao khát thành công? Vì cái gì bạn muốn trở nên giàu có?

Trấn áp nỗi sợ

Nhưng người thành công sẽ không cho phép nỗi sợ kìm hãm sự phát triển của mình. Hãy nhìn nhận lại những nỗi sợ của bản thân và tìm cách vượt qua chúng. Bạn nên tham khảo người mình ngưỡng mộ hoặc học hỏi trong tiểu sử của những người giàu để xem họ đã vượt qua nỗi sợ như thế nào.

Nâng cao kỹ năng

Để thành công, cách duy nhất là khiến bản thân giỏi hơn trong lĩnh vực của mình. Điều gì có thể đưa bạn tới đỉnh cao sự nghiệp trong vòng 30 ngày? Hãy tập trung vào nó, tức là theo đuổi đến cùng cho tới khi chạm tay tới thành công.


Nguồn: vnexpress

Xem thêm các bài viết: