Tinh thần gìn giữ truyền thống, sạch sẽ, thói quen tôn trọng người khác, ý thức tập thể... là những đức tính của người dân Nhật Bản khiến các quốc gia khác nể phục.


1. Tinh thần gìn giữ truyền thống: Động đất, sóng thần, núi lửa... xuất hiện liên tục trong suốt lịch sử Nhật Bản. Các thảm họa này không chỉ khiến hàng nghìn người thiệt mạng, mà còn làm sụp đổ những kiến trúc cổ như đền miếu, lâu đài. Trong khi ở nhiều quốc gia khác, các công trình này sẽ bị bỏ hoang thì ở Nhật, nhiều đền chùa cổ đã được xây dựng lại sau khi bị phá hủy để thế hệ sau có thể chiêm ngưỡng, thán phục. Ảnh: Japanphototrip.


2. Sự sạch sẽ: Đến Nhật, du khách sẽ thấy mọi ngóc ngách đều rất sạch sẽ, không có chuyện người dân vứt rác ra ngoài đường. Tuy nhiên, bạn cũng sẽ ít thấy thùng rác, trừ các thùng tái chế để đựng chai lọ. Người Nhật đem rác về nhà, hoặc tới nơi cho phép đổ rác. Các trường học không thuê lao công mà chính học sinh là người dọn dẹp lớp học, sân trường. Các em được dạy thói quen ngăn nắp từ khi còn rất nhỏ. Người dân tin rằng việc giữ vệ sinh là phạm trù đạo đức chứ không còn là một việc vặt khó chịu. Ảnh: Mscrowleysclass.


3. Tôn trọng người khác: Mọi người thường hạ giọng xuống khi trả lời điện thoại lúc đang đi tàu, thường là để thông báo đang di chuyển và sẽ gọi lại sau. Các ga tàu cũng thường có biển báo đề nghị hành khách tắt máy, để im lặng hay hạn chế trả lời điện thoại để tránh làm phiền người bên cạnh. Việc nói to khi trả lời điện thoại cũng bị coi là bất lịch sự. Ảnh: Tokyofox/Wordpress.


4. Sự hòa hợp tôn giáo: Là một quốc gia hiện đại với công nghệ tân tiến, Nhật Bản vẫn chịu ảnh hưởng lớn từ truyền thống và tôn giáo trong đời sống thường ngày. Du khách có thể thấy các đền miếu với đủ quy mô khắp thành phố. Điều tuyệt vời là sự hòa hợp giữa hai tôn giáo chính: đạo Phật và đạo Shinto. Phần lớn người dân đều thờ cúng các vị thần, Phật thuộc cả hai đạo. Ảnh: Wherenextjapan.


5. Chất lượng thực phẩm: Từ những món ăn cao cấp và đắt tiền tới các hộp cơm bán sẵn ở siêu thị, đồ ăn ở Nhật có chất lượng tuyệt hảo. Bạn hoàn toàn có thể mua một bữa ăn ngon lành ở các siêu thị mini. Nhân viên luôn sẵn lòng hâm nóng lại đồ cho khách. Ảnh: Melissadreamsofsushi.


6. Sự trung thực: Trẻ em Nhật được dạy từ nhỏ rằng khi thấy vật rơi, cần phải tìm người để trả lại hoặc đem tới đồn cảnh sát gần nhất. Các nhân viên cửa hàng chạy theo khách để trả lại đồ họ để quên là cảnh thường thấy ở Nhật. Ảnh: Indiatime.


7. Lịch sự: Người Nhật rất coi trọng các quy tắc ứng xử, do đó bạn hãy nhớ mỉm cười và cảm ơn họ khi hỏi đường hay nhờ giúp đỡ. Thể hiện sự tôn trọng người khác và cư xử lịch sự là điều cần thiết để hòa nhập với văn hóa nơi đây. Ảnh: Swaindestinations.


8. Đúng giờ: Nếu là người hay trễ giờ, chắc chắn bạn sẽ nhận được nhiều cái nhíu mày khi tới Nhật, bởi người dân của quốc gia này rất nghiêm túc trong giờ giấc. Hệ thống tàu đô thi của Nhật nổi tiếng với sự đúng giờ. Khi tàu chậm chuyến, hành khách sẽ nhận được giấy xác nhận để báo cáo lại với cấp trên. Ảnh: Dornsife-blogs.


9. Tinh thần tập thể: Tại xứ hoa anh đào, người dân rất coi trọng tinh thần tập thể. Khi làm việc nhóm, họ chia sẻ công việc với nhau. Họ cũng thích thảo luận ý kiến với đồng nghiệp để cùng ra quyết định, thay vì lên tiếng một mình. Tinh thần tập thể này khiến người Nhật thành công không chỉ tại quê hương mà ở nhiều quốc gia trên thế giới. Ảnh: Suntory.


10. Tái chế: Do ít có tài nguyên thiên nhiên, người dân tập trung vào việc tiết kiệm và tái chế. Hệ thống phân loại rác của Nhật phức tạp và nghiêm ngặt, nhưng được người dân nghiêm túc tuân thủ. Lịch đổ rác có theo từng ngày, ví dụ ngày đổ rác thủy tinh, ngày đổ thức ăn thừa, ngày đổ nhựa... để có thể tận dụng tốt nhất. Ảnh: Backofthebook.

Nguồn : Zing.vn
Mùa thu, mùa táo mèo xuôi về phố, tràn ngập các nẻo đường Hà Nội. Nếm thử một trái táo chín, chua, ngọt, chát đan xen, tôi nhớ đến lời một người bạn từng nói: táo mèo mang hương vị của mối tình đầu. Có ngọt ngào, có chua cay, hương vị của mối tình đầu có lẽ luôn là sự pha trộn nhiều cảm xúc. Bởi vậy, dẫu trải qua nhiều giông bão, người ta có thể quên nhiều thứ nhưng chẳng mấy khi quên được thứ rung cảm trong trẻo đầu đời ấy.

Điều ngọt ngào nhất của một mối tình, có lẽ là việc nó khiến người ta lại có thể yêu, như yêu mối tình đầu.

Giá trị ở những điều đầu tiên nằm ở chỗ chúng ta luôn có những điều diễn ra sau đó, để so sánh và hồi tưởng. Người ta sẽ không nhớ nhiều về mối tình đầu nếu như sau đó không có những mối tình thứ hai, thứ ba… Khi tôi để tâm trí mình trôi ngược về câu chuyện tình ngốc nghếch đầu tiên ấy, có thể tôi chẳng nhớ hôm ấy mình mặc chiếc áo màu gì hay bạn ấy đã nói câu gì, nhưng những gì diễn ra trong lòng mình thì tôi nhớ. Sự ngập ngừng, sự nghẹt thở, sự rối loạn… cảm xúc ấy không thuộc về ai, không dành cho ai cụ thể, nó thuộc về riêng tôi khi lần đầu tiên cho phép trái tim mình loạn nhịp trước một người.

hình ảnh minh họa

Sự trong trẻo ấy đẹp vô ngần. Nhưng những giông gió tôi đã đi qua cũng đáng giá vô ngần. Và sau hết, tôi lại mong mình được một lần nữa bước đi thật chậm, cảm nhận được rõ rệt từng cái chạm để trái tim lại được rung khẽ trong sự bấn loạn dịu êm.

Khi còn rất trẻ, tôi luôn tò mò về tình yêu của những người không còn trẻ. Khi ấy, tôi luôn thầm nghĩ rằng tôi của hơn 10 năm sau chắc chẳng còn yêu được hồn nhiên như thế, giống như người ta hay bảo: “Tuổi ấy lấy đâu thời gian mà yêu đương nữa, lo dựng vợ gả chồng rồi sinh con đẻ cái cho tròn nghĩa vụ”.

Tôi rùng mình nghĩ đến cái ngày mình sẽ chai sạn hết mọi rung cảm, chỉ còn nhìn đàn ông qua ví tiền và cơ bắp, lấy chồng như một nghĩa vụ và yêu chồng như một thói quen. Cũng may, khi giờ đây tôi có thể thở phào rằng hóa ra mình vẫn chưa “già”, ít ra là trong cảm xúc, thì cũng là lúc tôi nhận ra ở tuổi nào con người cũng biết yêu yêu, biết hồn nhiên, khờ dại… y như chính họ khi vừa mới lớn, trong tuổi đời và cả tuổi yêu.

Khi yêu, tôi từ chối đếm tuổi mình. Những cũng có những mối tình khiến chúng ta già đi quá nhanh, khiến chúng ta phải buồn bã và lo toan những điều lẽ ra chẳng nên gặp phải, những cơn giông tố lẽ ra còn quá sớm để rơi vào. Trải qua một chuyện, rồi một chuyện, lý trí con người cũng già đi, chín đi nhanh chóng. Có lẽ, chỉ trái tim là chưa già, nếu nó còn muốn được hồi sinh.

Thì thôi, sự hồi sinh kỳ diệu nhất vẫn luôn là tình yêu, dù trước đấy chính nó đã vùi dập bạn tơi tả. Phải chăng chính tình yêu là ứng dụng đúng đắn nhất của câu “lấy độc trị độc”. Tình yêu khiến bạn gục ngã, thì cũng chính nó sẽ khiến bạn tươi xanh trở lại.

Tôi cứ nghĩ mình đã rất trưởng thành khi trở nên già dặn hơn. Nhưng hóa ra sự trưởng thành thực sự lại là khi tôi thấy mình có thể trẻ lại, đến nỗi chẳng còn quan tâm đến tuổi của mình hay thời gian đã trôi bao lâu. Cuộc đời luôn đặt sẵn những chiếc gai nhọn trong bóng tối đáng sợ, tôi chỉ mong tình yêu còn lại chút điều dễ thương. Có lẽ chẳng ai ngờ được mình sẽ hạnh phúc nhường nào khi tình yêu đến và bỗng dưng khiến chúng ta có lại dáng vẻ của một cô gái mới lớn, đáng yêu như thế, trong trẻo như thế, đáng được nâng niu như thế, và có thể lại tin vào những điều đẹp đẽ non xanh như chưa từng có những vết xước trong  tim.
hình ảnh minh họa

Khi đã bị buộc đi nhanh, người ta thường quên mất thói quen đi chậm. Những sóng gió của trời long đất lở khiến tôi bấn loạn nghẹt thở khi bỗng chốc rơi vào sự êm ấm giản đơn. Quen sự si mê mù quáng, chúng ta đôi lúc quên rằng tình yêu vốn bắt đầu bằng những điều rất bé. Là những ánh mắt vụng trộm dành cho một người giữa rất nhiều người, là khoảnh khắc ở bên nhau những hãy khoan đừng chạm vào nhau, là sự mơ mộng băn khoăn khi mọi dấu hiệu đều chập chờn khó đoán định. Chúng ta đều đã từng trải qua những cảm giác ấy, nhưng chúng ta quên, chúng ta không có thời gian để rung cảm và chờ đợi. Cho đến khi chúng ta mệt rã rời giữa cơn quay cuồng của dòng đời, và tình yêu đến hồi sinh ta lần nữa, ngọt dịu dàng như hương vị của mối tình đầu.

Người đàn ông quý trọng ta sẽ nhìn ta như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng người đàn ông yêu ta sẽ thấy bên trong người phụ nữ trưởng thành ấy vẫn có môt cô gái bé nhỏ yếu đuối cần được nâng niu. Dẫu là bao nhiêu tuổi, chỉ riêng trong tình yêu, phụ nữ chẳng bao giờ già.

Tôi rất sợ những ai có thể dễ dãi nói lời yêu sau vài lần gặp gỡ. Nhấc lên nhanh thì đặt xuống cũng nhanh. Thời gian càng trôi xa, tôi càng muốn đi thật chậm. Người ta đã nói, nếu muốn đi nhanh hãy đi một mình, nếu muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Bởi vì “cùng nhau”, nên hãy để mọi điều chậm lại, đừng vội vàng để kẻ trước người sau. Khi đã đến cái tuổi “chẳng có thời gian để yêu”, tôi càng trân trọng người đàn ông vẫn kiên nhẫn bỏ thời gian để yêu mình. Dẫu trái tim đã nhiều lần dửng dưng, xây xước, người phụ nữ nào cũng xứng đáng được bắt đầu yêu với những rung chạm dịu êm nhất, được nâng niu từ một cái nắm tay, một cái ôm trìu mến, được một người nhẫn nại yêu mình, được đi thật chậm để cùng nhau đi tiếp thật xa…


Nguồn : Internet - sưu tầm
Một ngày, một người thanh niên trẻ tuổi đứng giữa thành phố tuyên bố rằng cậu có trái tim tuyệt vời nhất ở nơi này. Đám đông tụ tập lại xem và tất cả đều ngưỡng mộ trái tim hoàn hảo của chàng thanh niên. Trái tim không hề có vết rạn hay lỗ hổng nào. Đúng là một trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy.

Chàng thanh niên rất tự hào và hãnh diện về trái tim hoàn hảo của mình. Đột nhiên một ông già xuất hiện phía trước đám đông và nói lớn:

- “Trái tim của cậu không đẹp được bằng trái tim của tôi !!!”. 

Đám đông và người thanh niên quay lại chăm chú nhìn vào trái tim của ông già.


hình ảnh minh họa

Nó có những nhịp đập mạnh mẽ nhưng lại đầy những vết sẹo chằng chịt. Có những mảnh tim đã được thay thế bằng những mảnh khác nhưng chúng trông chẳng ăn khớp, phù hợp với nhau, thậm chí còn lởm chởm nữa. Hơn thế, một số chỗ còn khuyết và rỗng một chút. Tất cả mọi người đều tự hỏi:

- "Làm sao ông già đó lại có thể nghĩ trái tim của ông đẹp hơn của cậu thanh niên này?"

Chàng thanh niên nhìn vào trái tim của ông già, xem xét tình trạng của nó và cười phá lên. Anh ta nói:

- “Ông đang đùa đấy ư?” 

- “Một sự so sánh khập khiễng. Trái tim của tôi là hoàn hảo, còn của ông là một mớ hỗn độn đầy sẹo và nước mắt”.

Ông già đáp lại:

- “Không”

 - “Trái tim của cậu trông thì hoàn hảo lắm nhưng ta sẽ không bao giờ đổi nó lấy cái của ta. Cậu thấy đấy, mỗi vết sẹo đại diện cho một người mà ta đã trao gửi sự thương yêu của mình. Ta gửi một mảnh tim cho họ, thường thì họ vẫn gửi lại ta những mảnh tim đặt lại chỗ trống đó… 

Nhưng bởi vì những mảnh đó không hoàn toàn phù hợp về kích thước hay hình dáng với trái tim ta, nên nó mới gồ ghề xấu xí thế này. Thế thì có sao? Ta vẫn yêu mến và giữ gìn nó vì chúng nhắc nhở ta về tình yêu thương mà ta và họ đã chia sẻ với nhau.

Cũng có đôi khi ta đưa những mảnh tim của mình cho ai đó…nhưng họ không trả lại mảnh tim ấy nữa. Đấy là lý do vì sao có những chỗ trống trong trái tim ta thế này. Cho đi tình yêu cũng chính là cho mình một cơ hội. Mặc dù thật đau đớn khi một lúc nào đó họ gõ cửa trái tim, nhắc cho ta nhớ về tình yêu ta đã dành cho họ. Và ta hy vọng một ngày nào đó họ có thể quay trở lại, lấp đầy khoảng trống trong tim mà ta đã đợi chờ… Giờ cậu đã nhìn thấy vẻ đẹp thực sự của trái tim là gì chưa?”.


Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu quyết định đi cùng ông già, ngắm nghía trái tim hoàn hảo của mình và xé một mẩu ra. Cậu run rẩy đề nghị tặng nó với ông già. Ông mỉm cười, nhận lấy và đặt vào trái tim mình.

Sau đó lấy một mẩu từ trái tim mang đầy những vết thương cũ đó để vào trái tim chàng thanh niên. Nó trông phù hợp nhưng tổng thể trái tim thì không còn hoàn hảo như cũ, mà có những vết sần và góc cạnh lởm chởm hơn.

Chàng thanh niên nhìn vào trái tim của mình. Nó không còn tuyệt vời đến hoàn hảo như trước kia nữa nhưng đẹp hơn bao giờ hết. Họ mỉm cười và bước đi cùng nhau.

 Albert Schweitzer nói: “Sóng không thể tồn tại một mình. Nó cần phải có sự giúp sức của gió biển và sự đóng góp, tương trợ của những đợt sóng khác trong biển cả. Vì thế chúng ta không thể một mình đi qua cuộc đời mà phải cùng nhau chia sẻ với những người xung quanh”. Trái tim của bạn không thể hoàn hảo một khi bạn chưa biết trao đi và nhận lại với mọi người.Một ngày, một người thanh niên trẻ tuổi đứng giữa thành phố tuyên bố rằng cậu có trái tim tuyệt vời nhất ở nơi này. Đám đông tụ tập lại xem và tất cả đều ngưỡng mộ trái tim hoàn hảo của chàng thanh niên. Trái tim không hề có vết rạn hay lỗ hổng nào. Đúng là một trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy.



Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Có cánh chuồn chuồn nào trên vai em không

- Tình bạn không phải là chuyện đáng hay không đáng

- Câu chuyện về những hạt muối
Tôi học được rằng…
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng…
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.

Tôi học được rằng:
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.


hình ảnh minh họa

Tôi học được rằng:
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng:
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Tôi học được rằng:
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng:
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng:
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.

Tôi học được rằng:
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng:
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng:
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng:
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép ******* và hung ác.

Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng:
Để “thành nhân”, thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng:
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng:
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.

Tôi học được rằng:
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng:
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi học được rằng:
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.
Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn...


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- 22 bài học cuộc đời đáng suy ngẫm từ ông cụ 99 tuổi

- Bài học từ những câu danh ngôn nổi tiếng

- Suy ngẫm câu chuyện tình vợ chồng trên con tàu bão táp
Cuộc đời của cụ ông Andy Anderson ly kỳ như trên phim. Cụ gặp người vợ của mình vào thứ 7 rồi cả hai đi đến quyết định cưới nhau đúng 1 tuần sau đó.

Họ gắn bó với nhau hạnh phúc cho tới khi người con gái trút hơi thở cuối cùng 67 năm sau. Trong khoảng thời gian 67 năm ấy, hai cụ kịp có với nhau 2 người con, nhận nuôi thêm một người con trai và từng đoạt nhiều giải thưởng về thể thao ở hạt.


hình ảnh minh họa

Tình yêu không bao giờ dễ dàng. Bạn cần phấn đấu để có được và duy trì nó.

Không học đại học nhưng cụ ông Andy vẫn rất thành đạt trong sự nghiệp. Cụ là giám đốc điều hành mảng bơ sữa của Safeway phân phối đi toàn quốc. Biệt danh của cụ là Ngài Pho mát, còn trong gia đình, cụ được cả nhà yêu quý gọi là “ông nội Pho-mát”.

Một con người như vậy hiển nhiên có nhiều bài học quý giá để chia sẻ với bạn sau 99 năm sống trên cuộc đời này.

1. Luôn hài hước.

2. Sẵn sàng khởi sự từ đáy cùng


3. Tập thể dục mỗi ngày, kể cả khi không thích chút nào.


4. Đừng chi nhiều hơn thu.


5. Uống nước cam vắt mỗi ngày


6. Tình yêu sét đánh không phải là truyền thuyết vô căn cứ


7. Có công việc tồi vẫn còn tốt chán so với việc chẳng có gì mà làm.


8. Ăn hết sạch những gì có trên đĩa, không bỏ thừa thức ăn.


9. Gia đình là điều quý giá nhất trong đời.


10. Cuộc đời rất mong manh. Nếu bạn thờ ơ với chính mình, bạn sẽ hỏng bét. Đó chính là những gì mà pho mát đã dạy cho ta.


11. Đừng sợ khi là chính mình.


12. Mọi người mua quá nhiều quần áo. Chỉ mặc những gì bạn có và đừng mua sắm nữa.


13. Phải biết tha thứ, dù cho việc đó rất khó.


14. Tiết kiệm tiền để khi cần thì có cái mà dùng.


15. Tình yêu không bao giờ dễ dàng, đôi khi bạn cũng phải lao lực để duy trì và có được nó.


16. Hãy tìm ra khía cạnh khôi hài trong mọi tình huống.


17. Nếu đang phải đối mặt với rắc rối, đừng trì hoãn. Hãy cố tìm cách giải quyết nó. Nhưng nếu vô phương cứu chữa, bạn sẽ phải học cách quên rắc rối đó đi.


18. Hãy đảm bảo rằng bạn đang làm những gì mà mình yêu thích. Đừng sợ đi theo giấc mơ của chính mình.


19. Giáo dục là quan trọng, nhưng không nhất thiết phải theo đuổi. Bản thân trường đời cũng đủ để dạy bạn rồi.


20. Khám phá thế giới riêng của mình và hãy luôn sống tò mò.


21. Hãy nghĩ đến những câu trả lời hợp lý nhất trong mọi tình huống. Nếu như không biết đặt mình vào vị trí người khác, bạn sẽ là một kẻ tồi tệ.


22. Cuộc sống là món quà mà bạn bắt buộc phải tự tháo vỏ để tìm hiểu. Cũng không ai khác ngoài bạn có thể quyết định được thứ bên trong sẽ mang đến hạnh phúc hay xui xẻo.



Nguồn: Vietnamnet

Xem thêm các bài viết:

- Câu chuyện về những hạt muối

- Bài học từ những câu danh ngôn nỗi tiếng

- Duyên phận
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.

Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.


hình ảnh minh họa

- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.

Lập tức, chàng trai làm theo.

- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.

Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.

- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Người thầy chậm rãi nói:

- Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết :

- Bài học marketing đáng kinh ngạc của một kẻ ăn mày trên phố

- Tình bạn không phải là chuyện đáng hay không đáng

- Suy ngẫm câu chuyện tình vợ chồng trên con tàu bão táp
Colin Powell:

“Không có bí mật nào tạo nên thành công. Đó chỉ là kết quả của sự chuẩn bị, làm việc hết sức mình và rút ra kinh nghiệm từ sự thất bại”.

Bài học sự nghiệp: Tạo dựng một sự nghiệp thành công không bao giờ là việc dễ dàng. Hầu hết những người thành công đều không có bí quyết đặc biệt nào cả. Tất cả đều được thực hiện theo cách truyền thống: luôn phấn đấu hết sức mình.

***

Thomas Edison:

“Không phải là tôi đã thất bại, chẳng qua chỉ là tôi đã thực hiện hàng nghìn cách chưa có hiệu quả”.

Bài học sự nghiệp: Không có người nào luôn luôn làm đúng và hoàn hảo. Và dù bạn có thất bại, điều quan trọng là biết cách đứng lên sau thất bại. Các công ty thường quan tâm đặc biệt tới những nhân viên biết vượt qua khó khăn thay vì bỏ cuộc.


hình ảnh minh họa

Albert Einstein:

“Logic sẽ đưa bạn từ điểm A tới điểm Z còn trí tưởng tượng sẽ đưa bạn tất bất kì đâu”.

Bài học sự nghiệp: Ngày nay, biết nghĩ vươn ra khỏi những ranh giới hạn hẹp là một kĩ năng giá trị. Các công ty không đơn giản muốn tìm kiếm những nhân viên “nhân bản vô tính”, do đó biết cách làm mình khác biệt và nổi bật trong đám đông sẽ giúp bạn thành công.

***

Ralph Waldo Emerson:

“Hãy kết thúc mỗi ngày bằng cách hoàn thành những gì cần phải hoàn thành; sẽ có những điều đáng tiếc xảy ra nhưng hãy nhanh chóng quên chúng đi. Ngày mai là một ngày mới, bạn sẽ bắt đầu nó một cách tươi sáng với tinh thần tập trung cao và không để chuyện quá khứ gây trở ngại”.

Bài học sự nghiệp: Trong công việc, thật hiếm có một ngày hoàn hảo. Đắm chìm vào những sai lầm trong quá khứ hoặc thể hiện thái độ tiêu cực sẽ cản trở bạn tiến bộ và thành công. Hãy nhớ rằng ngay cả sếp của bạn cũng từng mắc lỗi trong quá khứ nhưng họ đã vượt qua và thăng tiến thành công.

***

Khổng Tử:

“Hãy chọn công việc bạn yêu thích và như vậy bạn sẽ không phải làm việc một ngày nào trong cuộc đời mình”.


Bài học sự nghiệp: Chức vị cao hay lương bổng hậu hĩnh không phải là những yếu tố duy nhất khiến bạn quyết định chấp nhận công việc. Chọn lựa nghề nghiệp mình có hứng thú và đam mê sẽ giúp bạn tận hưởng công việc hàng ngày một cách hạnh phúc.

 ***

Mark Twain:

“Hãy tránh xa những người coi thường tham vọng của bạn. Người nhỏ nhen sẽ làm như vậy còn những người vĩ đại sẽ khiến bạn cảm thấy mình cũng có thể trở thành người vĩ đại”.

Bài học sự nghiệp: Hãy tìm cho mình một người cố vấn tốt và tránh xa những người không tin tưởng bạn như sếp hay bắt nạt hay đồng nghiệp đố kị. Đó là những điều bạn phải làm khi bắt đầu sự nghiệp.

*** 

Theodore Roosevelt:

“Danh tiếng thuộc về những người thực sự tham gia trận chiến với khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi, máu và nước mắt; những người chiến đấu quả cảm; những người mắc lỗi và đứng dậy; những người có lòng nhiệt huyết tràn trề và cống hiến hết mình; những người biết vinh quang nếu chiến thắng và nếu thất bại, gục ngã khi dám đương đầu với thách thức, họ sẽ không bao giờ ở cùng những linh hồn lạnh lẽo của những người không biết mùi chiến thắng hay thất bại.”

Bài học sự nghiệp: Hãy đem tất cả những gì bạn có để vận dụng trong sự nghiệp của mình. Có lúc bạn thất bại và có lúc bạn thành công ngoài sức tưởng tượng của mình. Hãy đương đầu thách thức, chấp nhận thiệt thòi, học hỏi từ sai lầm của mình và tiến lên.

*** 

Leonardo DaVinci:

“Ngay từ bây giờ và sau này, hãy nghỉ ngơi và thư giãn. Làm việc liên tục có thể ảnh hưởng xấu tới phán đoán của bạn.”

Bài học sự nghiệp: Đôi khi, nghỉ ngơi cũng quan trọng như làm việc chăm chỉ. Bị quá sức sẽ làm giảm năng suất cũng như hiệu quả công việc của bạn.


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Những câu nói không có trong từ điển của người thành công

- 20 thói quen để trở nên giàu có

- Không phải cứ bỏ học là sẽ giàu
Có một chàng trai rất yêu một cô gái, họ yêu nhau đã nhiều năm rồi, bỗng một ngày cô gái bỏ anh theo một người con trai khác, chàng trai đau khổ lên chùa hỏi sư thầy: "Tại sao con yêu cô ấy nhiều vậy mà cô ấy vẫn bỏ con mà đi?"


hình ảnh minh họa

Sư thầy liền cho anh xem một tấm gương trong đó có hình ảnh của một cô gái chết bên lề đường, ai đi qua cũng mặc kệ, duy nhất chỉ có một chàng trai đến đắp cho cô gái chiếc áo rồi cũng bỏ đi... Mãi sau có một chàng trai khác đến và đưa cô gái đi chôn cất. Sư thầy nhìn anh và nói: "Kiếp trước anh chỉ là người đến đắp chiếc áo cho cô gái còn người hiện giờ cô ấy đang bên cạnh chính là người đã chôn cất cô ấy... đó là DUYÊN NỢ. Anh chỉ có duyên với cô ấy thôi. Con người sống có giai đoạn, hết kiếp này nối tiếp kiếp khác. Con người đến với nhau bởi chữ DUYÊN, còn bên nhau bởi chữ NỢ. Nhiều đôi yêu nhau 5, 10 năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Một trong hai người có tình cảm với người khác, người đời nhìn vào sẽ nói người kia đểu cáng và đáng quên đi nhưng thực ra đó chỉ là người ta đã trả nợ xong và đến lúc phải dời đi."

Thế giới này còn rộng lớn lắm... quen nhau, yêu nhau đã là cái duyên từ kiếp trước. Ở lại bên nhau, nắm tay nhau đến cuối đoạn đường thì không những chỉ cần chữ duyên mà còn thêm cả chữ "nợ". Kiếp trước có duyên nên kiếp này phải trả nợ. Con người ta, mỗi người sinh ra đã có một số mệnh, duyên phận mỗi người cũng đã định từ lúc sinh ra. Có những lương duyên trời đã định sẵn như ván đã đóng thuyền, chẳng cần thời gian một tháng hay một năm, mười tháng hay mười năm, chỉ cần gặp được nhau là sẽ bên nhau trọn đời. Dẫu có tìm đủ lý do để chia tay, có đi xa đến mấy rồi cũng có lúc hai trái tim tìm về với nhau. Nhưng cũng có duyên phận khi mới bắt đầu đã định sẵn phải chia ly. Dù có níu kéo biết bao lần, có những lúc tưởng chừng kết thúc sẽ viên mãn, thì bất ngờ ngày kết cũng là ngày ra đi.

Vậy nên, những trái tim đã từng bị tổn thương mà không dám đứng dậy, hãy thử một lần mở lòng đón nhận lấy cái duyên mới của mình. Có thể là dăm ba duyên nữa, hoặc cũng có thể "của nợ" của bạn đang chờ bạn ở duyên kế tiếp đây thôi.

"Duyên đã đến thì lòng đừng e ngại
E ngại rồi ngoảnh lại duyên đã đi"

Và cả những trái tim đang lầm đường lạc lối, chấp nhận mù quáng một tình yêu đã không còn thuộc về mình - một trái tim đã hướng về một trái tim khác. Hãy buông tha chữ "duyên" cho nhau, để cả hai có thể đi tìm được chữ "nợ" của mình. Bạn nên nhớ, những thứ nếu không phải thuộc về bạn thì bạn có tranh giành, gìn giữ, cất kỹ đến thế nào cũng sẽ không bao giờ ở lại bên bạn đến giây phút cuối cùng.


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Suy ngẫm về câu chuyện tình vợ chồng trên con tàu bão táp

- Tình bạn không phải là chuyện đáng hay không đáng

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ – từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là ‘tình yêu từ ánh mắt đầu tiên’.


Hình ảnh minh họa

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD…

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày – đem về.

Vài ngày sau…

‘Reeeeng!…’

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi…hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ‘ Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn.’

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa. Lại thêm một mảnh giấy ghi:’ Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn.’

Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa… Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy…

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Bài học về tình bạn

Suy ngẫm câu chuyện tình vợ chồng trên con tàu não táp
Thiện và ác trên thế gian có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt. Bởi vậy, đừng nên dễ dàng nhận định người khác...

Mở đầu là bối cảnh lớp học khi thầy giáo kể một câu chuyện cho các em học sinh nghe. Câu chuyện có nội dung xoay quanh sự việc hai vợ chồng cùng có mặt trên con tàu bão táp, khi tàu sắp chìm, hai người cũng vất vả đến được thuyền cứu sinh nhưng chỉ một người được lên. Và người chồng đã quyết định bỏ lại người vợ của mình trên chiếc tàu sắp chìm đó để giữ mạng sống của mình. Khi kể đến đây, thầy giáo có một câu hỏi cho cả lớp, rằng người vợ đã nói câu vĩnh biệt người chồng mình như thế nào? Đa số các em học sinh đều cho rằng người vợ sẽ uất hận và nói những lời cay nghiệt, chỉ có một em học sinh im lặng và nói ra đúng đáp án khi thầy hỏi.

hình ảnh minh hoạ

Sau khi nghe câu trả lời, thầy giáo khá ngạc nhiên và nghĩ rằng học sinh đó đã đọc qua câu chuyện. Tuy nhiên, khi nghe giải thích của cậu học sinh, thầy đã cảm động và kể nốt đoạn cuối câu chuyện. Người vợ khi đó đã bị bệnh nan y, trong thời khắc sinh tử, người chồng đã giữ mạng để chăm sóc con gái đang chờ ở nhà.

"Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất một chỗ ngồi. Lúc này người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân mình nhảy lên thuyền cứu hộ. 

Người phụ nữ đứng trên thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu...

Kể đến đây thầy giáo hỏi học sinh: 

- Các em đoán xem người phụ nữ ấy nói câu gì? 

Tất cả học sinh phẫn nộ nói rằng:

- Em hận anh, em đã nhìn lầm người rồi.

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh ngồi mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. 

Cậu học sinh nói: 

- Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: nhớ chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé! 

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: 

- Em nghe qua câu chuyện này rồi à? 

Cậu học sinh lắc đầu: 

- Dạ chưa ạ! Nhưng mẹ em trước khi mất cũng nói với ba em như vậy. 

Thầy giáo xúc động: 

- Trả lời rất đúng!

Người đàn ông được cứu sống đã trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau anh ta mắc bệnh và qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện cuốn nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc thuyền ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y. Trong giây phút quyết định, người chồng đã giành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình.

Trong cuốn nhật ký viết rằng: Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ một giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi!

Kể xong câu chuyện phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa của câu chuyện này: thiện và ác trên thế gian có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt. Bởi vậy, đừng nên dễ dàng nhận định người khác...

Bài học rút ra từ câu chuyện cũng gợi nhiều suy ngẫm cho người đọc: 

Trong cuộc sống, người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả. Mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc. Mà là người ta hiểu được ý nghĩa của trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai. Mà là người ta trân trọng người bên cạnh mình. 

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì. Mà là người ta xem người đó là bạn".


Nguồn: Internet - sưu tầm

Xem thêm các bài viết:

- Có cánh chuồn chuồn nào trên vai em không
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! – Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! – Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. – Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.


hình ảnh minh hoạ

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? – Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4 đến 500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! – Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một ông ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều
.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận đệ tử không?


Nguồn: Internet - sưu tầm
Xem thêm các bài viết: