Mùa thu, mùa táo mèo xuôi về phố, tràn ngập các nẻo đường Hà Nội. Nếm thử một trái táo chín, chua, ngọt, chát đan xen, tôi nhớ đến lời một người bạn từng nói: táo mèo mang hương vị của mối tình đầu. Có ngọt ngào, có chua cay, hương vị của mối tình đầu có lẽ luôn là sự pha trộn nhiều cảm xúc. Bởi vậy, dẫu trải qua nhiều giông bão, người ta có thể quên nhiều thứ nhưng chẳng mấy khi quên được thứ rung cảm trong trẻo đầu đời ấy.
Điều ngọt ngào nhất của một mối tình, có lẽ là việc nó khiến người ta lại có thể yêu, như yêu mối tình đầu.
Giá trị ở những điều đầu tiên nằm ở chỗ chúng ta luôn có những điều diễn ra sau đó, để so sánh và hồi tưởng. Người ta sẽ không nhớ nhiều về mối tình đầu nếu như sau đó không có những mối tình thứ hai, thứ ba… Khi tôi để tâm trí mình trôi ngược về câu chuyện tình ngốc nghếch đầu tiên ấy, có thể tôi chẳng nhớ hôm ấy mình mặc chiếc áo màu gì hay bạn ấy đã nói câu gì, nhưng những gì diễn ra trong lòng mình thì tôi nhớ. Sự ngập ngừng, sự nghẹt thở, sự rối loạn… cảm xúc ấy không thuộc về ai, không dành cho ai cụ thể, nó thuộc về riêng tôi khi lần đầu tiên cho phép trái tim mình loạn nhịp trước một người.
Sự trong trẻo ấy đẹp vô ngần. Nhưng những giông gió tôi đã đi qua cũng đáng giá vô ngần. Và sau hết, tôi lại mong mình được một lần nữa bước đi thật chậm, cảm nhận được rõ rệt từng cái chạm để trái tim lại được rung khẽ trong sự bấn loạn dịu êm.
Khi còn rất trẻ, tôi luôn tò mò về tình yêu của những người không còn trẻ. Khi ấy, tôi luôn thầm nghĩ rằng tôi của hơn 10 năm sau chắc chẳng còn yêu được hồn nhiên như thế, giống như người ta hay bảo: “Tuổi ấy lấy đâu thời gian mà yêu đương nữa, lo dựng vợ gả chồng rồi sinh con đẻ cái cho tròn nghĩa vụ”.
Tôi rùng mình nghĩ đến cái ngày mình sẽ chai sạn hết mọi rung cảm, chỉ còn nhìn đàn ông qua ví tiền và cơ bắp, lấy chồng như một nghĩa vụ và yêu chồng như một thói quen. Cũng may, khi giờ đây tôi có thể thở phào rằng hóa ra mình vẫn chưa “già”, ít ra là trong cảm xúc, thì cũng là lúc tôi nhận ra ở tuổi nào con người cũng biết yêu yêu, biết hồn nhiên, khờ dại… y như chính họ khi vừa mới lớn, trong tuổi đời và cả tuổi yêu.
Khi yêu, tôi từ chối đếm tuổi mình. Những cũng có những mối tình khiến chúng ta già đi quá nhanh, khiến chúng ta phải buồn bã và lo toan những điều lẽ ra chẳng nên gặp phải, những cơn giông tố lẽ ra còn quá sớm để rơi vào. Trải qua một chuyện, rồi một chuyện, lý trí con người cũng già đi, chín đi nhanh chóng. Có lẽ, chỉ trái tim là chưa già, nếu nó còn muốn được hồi sinh.
Thì thôi, sự hồi sinh kỳ diệu nhất vẫn luôn là tình yêu, dù trước đấy chính nó đã vùi dập bạn tơi tả. Phải chăng chính tình yêu là ứng dụng đúng đắn nhất của câu “lấy độc trị độc”. Tình yêu khiến bạn gục ngã, thì cũng chính nó sẽ khiến bạn tươi xanh trở lại.
Tôi cứ nghĩ mình đã rất trưởng thành khi trở nên già dặn hơn. Nhưng hóa ra sự trưởng thành thực sự lại là khi tôi thấy mình có thể trẻ lại, đến nỗi chẳng còn quan tâm đến tuổi của mình hay thời gian đã trôi bao lâu. Cuộc đời luôn đặt sẵn những chiếc gai nhọn trong bóng tối đáng sợ, tôi chỉ mong tình yêu còn lại chút điều dễ thương. Có lẽ chẳng ai ngờ được mình sẽ hạnh phúc nhường nào khi tình yêu đến và bỗng dưng khiến chúng ta có lại dáng vẻ của một cô gái mới lớn, đáng yêu như thế, trong trẻo như thế, đáng được nâng niu như thế, và có thể lại tin vào những điều đẹp đẽ non xanh như chưa từng có những vết xước trong tim.
Khi đã bị buộc đi nhanh, người ta thường quên mất thói quen đi chậm. Những sóng gió của trời long đất lở khiến tôi bấn loạn nghẹt thở khi bỗng chốc rơi vào sự êm ấm giản đơn. Quen sự si mê mù quáng, chúng ta đôi lúc quên rằng tình yêu vốn bắt đầu bằng những điều rất bé. Là những ánh mắt vụng trộm dành cho một người giữa rất nhiều người, là khoảnh khắc ở bên nhau những hãy khoan đừng chạm vào nhau, là sự mơ mộng băn khoăn khi mọi dấu hiệu đều chập chờn khó đoán định. Chúng ta đều đã từng trải qua những cảm giác ấy, nhưng chúng ta quên, chúng ta không có thời gian để rung cảm và chờ đợi. Cho đến khi chúng ta mệt rã rời giữa cơn quay cuồng của dòng đời, và tình yêu đến hồi sinh ta lần nữa, ngọt dịu dàng như hương vị của mối tình đầu.
Người đàn ông quý trọng ta sẽ nhìn ta như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng người đàn ông yêu ta sẽ thấy bên trong người phụ nữ trưởng thành ấy vẫn có môt cô gái bé nhỏ yếu đuối cần được nâng niu. Dẫu là bao nhiêu tuổi, chỉ riêng trong tình yêu, phụ nữ chẳng bao giờ già.
Tôi rất sợ những ai có thể dễ dãi nói lời yêu sau vài lần gặp gỡ. Nhấc lên nhanh thì đặt xuống cũng nhanh. Thời gian càng trôi xa, tôi càng muốn đi thật chậm. Người ta đã nói, nếu muốn đi nhanh hãy đi một mình, nếu muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Bởi vì “cùng nhau”, nên hãy để mọi điều chậm lại, đừng vội vàng để kẻ trước người sau. Khi đã đến cái tuổi “chẳng có thời gian để yêu”, tôi càng trân trọng người đàn ông vẫn kiên nhẫn bỏ thời gian để yêu mình. Dẫu trái tim đã nhiều lần dửng dưng, xây xước, người phụ nữ nào cũng xứng đáng được bắt đầu yêu với những rung chạm dịu êm nhất, được nâng niu từ một cái nắm tay, một cái ôm trìu mến, được một người nhẫn nại yêu mình, được đi thật chậm để cùng nhau đi tiếp thật xa…
Điều ngọt ngào nhất của một mối tình, có lẽ là việc nó khiến người ta lại có thể yêu, như yêu mối tình đầu.
Giá trị ở những điều đầu tiên nằm ở chỗ chúng ta luôn có những điều diễn ra sau đó, để so sánh và hồi tưởng. Người ta sẽ không nhớ nhiều về mối tình đầu nếu như sau đó không có những mối tình thứ hai, thứ ba… Khi tôi để tâm trí mình trôi ngược về câu chuyện tình ngốc nghếch đầu tiên ấy, có thể tôi chẳng nhớ hôm ấy mình mặc chiếc áo màu gì hay bạn ấy đã nói câu gì, nhưng những gì diễn ra trong lòng mình thì tôi nhớ. Sự ngập ngừng, sự nghẹt thở, sự rối loạn… cảm xúc ấy không thuộc về ai, không dành cho ai cụ thể, nó thuộc về riêng tôi khi lần đầu tiên cho phép trái tim mình loạn nhịp trước một người.
hình ảnh minh họa
Khi còn rất trẻ, tôi luôn tò mò về tình yêu của những người không còn trẻ. Khi ấy, tôi luôn thầm nghĩ rằng tôi của hơn 10 năm sau chắc chẳng còn yêu được hồn nhiên như thế, giống như người ta hay bảo: “Tuổi ấy lấy đâu thời gian mà yêu đương nữa, lo dựng vợ gả chồng rồi sinh con đẻ cái cho tròn nghĩa vụ”.
Tôi rùng mình nghĩ đến cái ngày mình sẽ chai sạn hết mọi rung cảm, chỉ còn nhìn đàn ông qua ví tiền và cơ bắp, lấy chồng như một nghĩa vụ và yêu chồng như một thói quen. Cũng may, khi giờ đây tôi có thể thở phào rằng hóa ra mình vẫn chưa “già”, ít ra là trong cảm xúc, thì cũng là lúc tôi nhận ra ở tuổi nào con người cũng biết yêu yêu, biết hồn nhiên, khờ dại… y như chính họ khi vừa mới lớn, trong tuổi đời và cả tuổi yêu.
Khi yêu, tôi từ chối đếm tuổi mình. Những cũng có những mối tình khiến chúng ta già đi quá nhanh, khiến chúng ta phải buồn bã và lo toan những điều lẽ ra chẳng nên gặp phải, những cơn giông tố lẽ ra còn quá sớm để rơi vào. Trải qua một chuyện, rồi một chuyện, lý trí con người cũng già đi, chín đi nhanh chóng. Có lẽ, chỉ trái tim là chưa già, nếu nó còn muốn được hồi sinh.
Thì thôi, sự hồi sinh kỳ diệu nhất vẫn luôn là tình yêu, dù trước đấy chính nó đã vùi dập bạn tơi tả. Phải chăng chính tình yêu là ứng dụng đúng đắn nhất của câu “lấy độc trị độc”. Tình yêu khiến bạn gục ngã, thì cũng chính nó sẽ khiến bạn tươi xanh trở lại.
Tôi cứ nghĩ mình đã rất trưởng thành khi trở nên già dặn hơn. Nhưng hóa ra sự trưởng thành thực sự lại là khi tôi thấy mình có thể trẻ lại, đến nỗi chẳng còn quan tâm đến tuổi của mình hay thời gian đã trôi bao lâu. Cuộc đời luôn đặt sẵn những chiếc gai nhọn trong bóng tối đáng sợ, tôi chỉ mong tình yêu còn lại chút điều dễ thương. Có lẽ chẳng ai ngờ được mình sẽ hạnh phúc nhường nào khi tình yêu đến và bỗng dưng khiến chúng ta có lại dáng vẻ của một cô gái mới lớn, đáng yêu như thế, trong trẻo như thế, đáng được nâng niu như thế, và có thể lại tin vào những điều đẹp đẽ non xanh như chưa từng có những vết xước trong tim.
hình ảnh minh họa
Người đàn ông quý trọng ta sẽ nhìn ta như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng người đàn ông yêu ta sẽ thấy bên trong người phụ nữ trưởng thành ấy vẫn có môt cô gái bé nhỏ yếu đuối cần được nâng niu. Dẫu là bao nhiêu tuổi, chỉ riêng trong tình yêu, phụ nữ chẳng bao giờ già.
Tôi rất sợ những ai có thể dễ dãi nói lời yêu sau vài lần gặp gỡ. Nhấc lên nhanh thì đặt xuống cũng nhanh. Thời gian càng trôi xa, tôi càng muốn đi thật chậm. Người ta đã nói, nếu muốn đi nhanh hãy đi một mình, nếu muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Bởi vì “cùng nhau”, nên hãy để mọi điều chậm lại, đừng vội vàng để kẻ trước người sau. Khi đã đến cái tuổi “chẳng có thời gian để yêu”, tôi càng trân trọng người đàn ông vẫn kiên nhẫn bỏ thời gian để yêu mình. Dẫu trái tim đã nhiều lần dửng dưng, xây xước, người phụ nữ nào cũng xứng đáng được bắt đầu yêu với những rung chạm dịu êm nhất, được nâng niu từ một cái nắm tay, một cái ôm trìu mến, được một người nhẫn nại yêu mình, được đi thật chậm để cùng nhau đi tiếp thật xa…
Nguồn : Internet - sưu tầm